truyện tổng tài ngốc nghếch của nhà ai
Đọc truyện Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai Full của tác giả: Sumonster098, Sm098 - Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Xuyên Không, Nữ Phụ
TRUYỆN CÓ MỘT SỐ TÌNH TIẾT 17+, ĐỘC GIẢ LƯU Ý TRƯỚC KHI ĐỌC! Tên truyện: Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? Tác giả: SuMonster098* - SM098* Thể loại: hiện đại, xuyên thư, có tí thương trường. Văn án sô đép: Tùy ý và phóng khoáng. Kiêu ngạo và kiên cườ # dothi # fun # hacdao # namchinhnuphu # nguoc # sm098 # tiểu-thuyết-thiếu-niên Chương 67
Mọi câu hỏi sẽ được giải đáp trong cuốn truyện này!!! Xin hãy đón đọc! Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? 7.5/ 10. 111807. Theo dõi. Tác giả : SuMonster098, SM098. Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Đô Th
Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? Chương 3. Cô nàng vẫn còn trong kia đọc truyện hay đã bỏ mình rời đi rồi? Hừ, Tịnh Nhi không phải con người kiểu đó, mặc dù cô nàng không thông minh nhưng lại trọng đạo nghĩa. Kiểu này chắc chắn là đang dấm dúi góc nào đó đọc
Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai? Thông tin truyện. Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai? Đánh giá: 10/10 từ 1 lượt. Tác giả: SuMonster098; Thể loại: Ngôn tình, Đô Th Truyen.co là web đọc truyện hay, đọc truyện online mới nhất 2022 cập nhật mỗi ngày với hàng chục ngàn truyện
Rencontres Grand Corps Malade Clip Officiel. Tiếng hô vang vọng khắp sảnh làm ai nấy đều cứng người. Hạ Lam cố gắng giữ tâm kiên định nhìn qua đó, một đám gồm ba kẻ bịt mặt, trên tay lăm lăm khẩu súng.. ừ, đúng là súng thật! Hơn nữa trên người một trong ba tên còn quấn theo thuốc nổ, xem ra hôm nay không phải đến đây chỉ để cướp bóc thông Lam có xúc động muốn chạy đi tìm Tịnh Nhi, cô nàng giờ này hẳn là vẫn lang thang trong kia, hí hửng đọc mấy thứ kinh tởm này này. Khốn thật, nhỡ như Tịnh Nhi chọn xong sách chạy ra đây tìm cô rồi bị chúng bắt được thì sao? Một xác hai mạng cô thật sự không gánh được tội đâu!Tầng năm chủ yếu bán sách, chỗ này cũng đa phần là trẻ con và các thiếu nữ mới lớn mà thôi. Đáng lẽ muốn cướp bọn chúng phải lên tầng mười hai hoặc ở tầng tám, chỗ đó là hai khu vực bán đồ trang sức quý giá nhất toàn bộ trung lúc cô âm thầm phân tích tình hình, bên dưới đã réo vang chuông báo động. Hạ Lam nhìn ba tên cướp cuống cuồng lùa toàn bộ đám người trên sảnh đến một khu vực thông thoáng. Cô cũng không ngoại lệ, lập tức bị kéo đi. Không dám manh động, Hạ Lam ngoan ngoãn đi phía trước tên cưới, cẩn thận nhìn xem Tịnh Nhi có bị bắt đến tập trung hay toàn không thấy dấu tích!Cô nàng vẫn còn trong kia đọc truyện hay đã bỏ mình rời đi rồi?Hừ, Tịnh Nhi không phải con người kiểu đó, mặc dù cô nàng không thông minh nhưng lại trọng đạo nghĩa. Kiểu này chắc chắn là đang dấm dúi góc nào đó đọc truyện dâm ô rồi! Vậy cũng tốt, không bị chúng tóm, khả năng gặp nguy hiểm giảm đi nhiều!Len lén thở dài, Hạ Lam ngồi xuống cạnh mấy đứa nhóc. Bọn chúng tâm lí rất yếu, vừa bị dí súng vào người đã lập tức khóc thét lên. Nhất thời cả tầng năm vang vọng tiếng ồn, tiếng nháo nhác, tiếng la hét.. làm người ta khó chịu!Một trong ba tên cướp cầm súng ngắn, bực bội bóp cò! Đoàng một tiếng thật lớn, chỉ thấy đèn trần rụng xuống, rơi loảng xoảng trên sàn. Sau đó hắn quát "La thêm tiếng nữa tao bắn vỡ sọ hiểu không?""Huhu, mẹ ơi..""Cứu con.." Một vài đứa nhóc nhỏ tuổi hoảng hốt nhìn quanh, lại nhìn đến đèn trần vừa rơi lập tức khép miệng. Âm thanh nức nở khàn khàn bị nén sâu trong cổ họng. Hạ Lam không có tâm làm người hùng gì đó nên dĩ nhiên cô sẽ không lên tiếng. Cầm chặt cuốn truyện ngu ngốc trên tay, giảm thấp sự tồn tại của mình, Hạ Lam đứng vào sát làm việc rất nhanh, ngay sau hồi chuông cảnh báo kéo dài, phía dưới lập tức truyền đến tiếng còi xe inh ỏi. Hạ Lam âm thầm cảm thán, thực chất các đồng chí cảnh sát cũng không phải sợ đám cướp không biết mình đến nên kéo còi. Có trách cũng chỉ nên trách lưu lượng giao thông trước trung tâm này quá phức tạp! Tắc đường kéo dài kiểu này không khéo trước khi đến chạy được tầng 5, con tin đã thảm hết lượt!"Làm thế nào bây giờ?" Một tên dí súng vào đầu kẻ to xác nhất đám - Hạ Lam, vừa dí vừa hoang mang hỏi "Trên dưới vây công, chúng ta làm sao chạy thoát?"Ầy, các vị thật lạ! Làm việc không có kế hoạch hay sao? Cướp xong còn không biết nên chạy đường nào! Nghiệp dư! Quá mức nghiệp dư!"Đại ca?" Tên thứ hai cũng thực hành đúng xì tai hoang mang, sợ hãi quay ra nhìn kẻ quấn đầy thuốc nổ quanh người "Cướp được tí tiền đã bị tóm, tổ tiên em sẽ vì em mà nhục chết!"Này này.. anh xác định thứ anh lo lắng chỉ là khiến tổ tiên nhục chết? Tôi nghĩ riêng cái chuyện anh không lo làm ăn chỉ lo đánh cướp đã đủ khiến 18 đời nhà anh không ngẩng nổi đầu rồi!"Chúng mày làm đúng như những gì tao nói lúc nãy!" Đại ca thuốc nổ hất tung áo ngoài, lập tức mấy vòng thuốc nổ lớn hiển lộ trong không khí. Ai nấy nhìn thấy một màn này mắt đều trợn tròn, miệng á khẩu không thốt lên lời "Tao sẽ ở lại cản cớm!""Đại ca muốn tự sát?" Bàn tay cầm súng của vị số 1 run rẩy, đôi mắt nửa tiếc thương nửa kinh hãi "Đại ca, anh đừng vì chúng em mà hi sinh như vậy!""Không đáng đâu đại ca!""Đi mau!""Đại ca!""..."Hạ Lam cảm thấy mình không còn lời nào để nói!Quả thật lúc này cái chết kề cận bên tai, cơ mà các bạn cướp lại đang tâm diễn một màn hài kịch thế này, cô muốn khóc cũng không khóc nổi! Mấy đứa nhóc xung quanh cô thì khác, sau khi sợ hãi qua đi, bất lực và tuyệt vọng ập đến làm chúng khóc rống lên. Một màn chia tay bi thống của ba bạn cướp vô tình được lồng nhạc đệm đau thương. Hạ Lam tỏ vẻ, mình thật sự bất lực với thế giới!Sau quá trình dùng dằng kéo dài những vài giây, hai tên cướp kia rốt cuộc cũng vẫn bỏ lại đại ca thuốc nổ, chạy nhanh về phía thang máy. Quái quỷ!Cuối cùng cũng vẫn là chạy về thang máy, sao các người không chạy ngay từ đầu đi cho đỡ mất thời gian? IQ các người có vấn đề hay sao vậy hả?"Đứng yên! Tất cả giơ tay lên!" Đúng lúc này ở phía thang bộ bên kia và vô số nơi khác, cảnh sát đột kích tiến tới hiện trường. Họ không dám xông thẳng tới mà giữ một khoảng cách nhất định bắt đầu công cuộc gọi loa thông não "Nếu đầu hàng sẽ được khoan hồng..""Hahaha, đúng là một lũ ngu!" Đại ca thuốc nổ cầm chốt nổ trên tay mình, lớn tiếng chỉ tay về cảnh sát mà mắng chửi "Chúng tao cướp hết mấy chục tầng vậy mà đến lúc này mới xuất hiện?""Yều cầu anh bình tĩnh!" Tiếng loa bên kia êm êm vang vọng, dụ dỗ ngọt ngào "Chỉ cần hợp tác sẽ...""Câm miệng!" Đại ca thuốc nổ giơ súng lên, lập tức Đoàng một tiếng, lại một mảng trần rơi xuống! "Việc của chúng mày bây giờ là nghe lệnh của tao chứ không phải ra lệnh cho tao đâu!""Hạ Lam, hahaha, tôi tìm được mấy cuốn truyện hay lắm, hợp với cậu lắm nè!" Tiếng bước chân quen thuộc và giọng reo hò đặc biệt dễ nghe lọt vào tai Hạ Lam làm cô giật nảy mình. Ôi má Tịnh Nhi!Má có thể nào xuất hiện đúng lúc hơn nữa được không?Chỗ này còn chưa đủ náo nhiệt hay sao mà còn chạy đến góp vui nữa?"Ủa.. Chỗ này có chuyện gì.."Đại ca thuốc nổ thấy từ phía trong có nhân tố bí ẩn xồng xộc chạy tới thì hoảng hồn quay súng. Ngón tay trỏ đụng nhẹ, lập tức một tiếng Đoàng lớn lại âm vang. Hạ Lam vốn muốn làm người qua đường đợi cảnh sát tới cứu đành phải biến thân. Trong nháy mắt cô bật dậy nhảy lên, dùng tốc độ nhanh nhất nhào đến ôm lấy tên cướp từ phía sau, miệng la lớn cảnh cáo "Tịnh Nhi cẩn thận!" Đại ca thuốc nổ bị người quật ngã lập tức chỉa súng lên trên, cũng không quên dùng sức giãy ra khỏi vòng tay kìm kẹp của Hạ Lam. Hai người giằng co trên hành lang dài thật dài, Hạ Lam liếc mắt nhìn lại phía sau, chỉ thấy Tịnh Nhi ngồi rạp xuống phía dưới, trên khuôn mặt xinh đẹp không chút huyết sắc, đôi mắt xanh thẳm của cô nàng lóe lên mấy tia tuyệt vọng. Cảnh sát cũng nhanh chóng ập đến di dời con tin đang gào khóc ở giữa sảnh, sau đó dùng biện pháp nghiệp vụ phong tỏa hiện trường!Chung quy lại chỉ có một con tin sẽ tốt hơn cả đống, nếu nhỡ xảy ra thương vong hoặc chết người cũng đỡ phải lo lắng gây rung động dư luận!Hạ Lam tỏ ra bản thân rất hiểu cách làm việc của cảnh sát, cô thoải mái thả lỏng một chút sau đó kéo tên cướp kia đứng dậy. Một tiếng "rắc" thanh thúy, bẻ gẫy cổ tay cầm súng của hắn, lại nhanh chân đá khẩu súng vừa rơi xuống đất ra xa. Hạ Lam dùng sức ép chặt tay hắn về phía sau, không cho đại ca thuốc nổ nửa giây đối phó. Bên kia cảnh sát và nhân dân hô hào cô là nữ anh hùng, bên này Hạ Lam làm mặt lạnh, đe dọa "Điều khiển thuốc nổ đâu? Mau giao ra!""Cô gái.. Cô dẫm lên nó rồi!""Cái..?"Chỉ nghe "Tít" một tiếng thật dài, tầm mắt Hạ Lam - nữ anh hùng số nhọ đột ngột bị bụi mù che lấp. Nửa giây sau, âm thanh nổ lớn vang vọng, khối thuốc nổ cỡ lớn trên người tên cướp tạo ra sức ép vô cùng lớn, thổi bật thân hình nhỏ bé xinh đẹp của cô lên Lam chỉ thấy toàn thân nhẹ bẫng, cả người nâng nâng giống như đang bay, dù bị gạch đá hay bê tông sắc nhọn cứa phải cũng không hề đau biết, lần này cô chết chắc rồi!Bên tai văng vẳng vang vọng tiếng gào thê thiết của Tịnh Nhi, khốn thật, thế nào chuyện cô tan thây cũng để lại tâm ma trong lòng bà bầu này. Kiểu gì nhà họ Hạ cũng gây sức ép với Tịnh Nhi cho xem, lúc ấy cô nàng sẽ dằn vặt chết! Cho đáng đời, ai bảo đi giải sầu với người ta còn ham mê truyện trò làm chi?Haizzz~ Không hiểu cô đi rồi cả nhà sẽ thế nào? Và.. Anh ấy.. Đăng Khoa sẽ thế nào? Chẳng biết người này có rơi cho cô giọt nước mắt thương tiếc nào hay không?..Hạ Lam thật sự tò điều một số chuyện đã định, tuyệt đối không thể thay đổi được nữa.* Haha~ Chết kiểu này đủ lãng xẹt chưa nà 😂😂😂
Đôi bàn tay nho nhỏ của Hạ Lam khẽ động khiến Văn Minh đang ngủ gật cũng phải giật mình tỉnh giấc. Cậu mở bừng mắt, dựa trên thứ ánh sáng vàng mờ mờ từ đèn ngủ mà tìm tòi cảm xúc trên mặt cô, xem thử xem Hạ Lam đã tỉnh lại hay chưa. Thế nhưng.. vẫn y như cũ! Một chút dấu hiệu đã tỉnh giấc cũng không hề thấy!Vậy là sao?Rõ ràng cậu cảm nhận được cô đã động đậy, cũng xiết chặt lấy bàn tay của cậu hơn lúc trước kia mà. Còn trở ngại gì khiến Hạ Lam chưa thể mở mắt? Hay do tác dụng của thuốc gây mê.."Cậu Minh?" Bên ngoài có tiếng gõ cửa, ngay khi Văn Minh cảm nhận được Hạ Lam cử động cậu đã gõ chuông gọi bác sĩ. Đảm bảo lúc này ở cửa đã xuất hiện một đống người chạy đến xemhàngđây "Chúng tôi xin phép..""Cô ấy nắm tay tôi!" Văn Minh nhìn bàn tay nhỏ đang ôm xiết bàn tay lớn của cậu, nửa mừng nửa lo nói vội "Không phải do tôi thiếu ngủ gặp ảo giác, các người xem rõ đi!""Đúng vậy! Nhịp tim của cô ấy cũng tăng nhanh hơn này.." Một bác sĩ chỉ vào máy móc hiện đại bên cạnh nhận xét "..Dường như cô Lam đang gặp chuyện kích động gì đó trong khi hôn mê!""Cô ấy.." Văn Minh nhíu mày thắc mắc, cảm giác hi vọng vụt tắt khiến cậu khó chịu "Nằm mơ?" "Hẳn là vậy, khi hôn mê sâu người ta thường rơi vào trạng thái này.." Một vị bác sĩ khác lý giải "Nhưng nếu người bệnh đã có cử động tay nghĩa là khả năng sắp tỉnh lại rất cao!""Đúng đó!" Mấy người bên cạnh đồng thanh, sau tiếp, mỗi người một câu khuyên nhủ "Cậu nên nghỉ ngơi cho tốt, mấy nữa cô Lam tỉnh thấy cậu gầy như vậy nhất định sẽ đau lòng!""Cậu Minh, cậu ngủ chút đi!""Hay để tôi kê cho cậu ít thuốc bổ!""Cậu đừng lo, cô ấy nhất định sắp dậy rồi! Cậu ăn chút gì đó nhé..""Stop!" Văn Minh nhíu mày đưa tay ra hiệu, thôi đi, làm như quan tâm tôi lắm, đừng tưởng tôi không biết các vị nhận lóttaycủa trợ lý rồi! "Tôi tự biết bản thân thế nào! Các vị khám lại cho Hạ Lam một lần đi, xem xem cô ấy có thể khi nào sẽ tỉnh..""Chuyện này..""Cậu Minh..""..."*Sắc tối đã bao phủ mọi nơi, kể cả trên con đường dài cô và Văn Hóa đang chầm chậm lái đi. Hai người không nói với nhau câu nào, chỉ yên lặng nhìn về hai phía, suy nghĩ về hai hướng khác nhau...Dạ tiệc luôn tổ chức ở những nơi xa hoa, thế nên khi Văn Hóa lái xe đưa Hồng Ngọc đến một biệt thự lớn cô chẳng thấy có gì ngạc nhiên hết. Điều khiến cô bối rối chính là.. dạ tiệc này vì sao kì lạ quá vậy? Không chăng đèn kết hoa, không phục vụ qua lại, không nhạc nhẽo xập xình.. Giống hệt như một ngày bình thường chẳng có gì đặc biệt. Hay đây chỉ đơn thuần là một bữa ăn thân mật, người đến không nhiều, quy mô nhỏ nên không quá khoa trương? Hồng Ngọc tự đưa ra suy đoán xoa dịu bản thân, vừa liếc mắt nhìn qua cửa kính ô tô sáng bóng. Căn nhà lớn rất nhanh đã hiện ra trước mặt hai người, nhưng Văn Hóa không đánh thẳng xe đến cửa cho cô xuống như mọi lần mà lái thẳng đến gara theo chỉ dẫn của bảo vệ phía ngoài. Cô nhíu mày nhìn đến đôi giày cao chót vót bên chân mình, định kiến nghị gì đó nhưng sau lại kiềm chế nén xuống được. Càm ràm lắm lời không ai ưa hết, thế nên để giữ vững phong thái quý"s tộc"s, Hồng Ngọc đành giữ mọi sự trong lòng."Một chút nữa.." Văn Hóa tắt máy xe, trên gương mặt hiển hiện nét giằng xé kì lạ. Hồng Ngọc nhận ra ngay khác biệt trên mặt hắn, song sự khác biệt này bị Văn Hóa ném xuống đáy mắt rất nhanh nên khiến cô có cảm giác hư ảo "..Hồng Ngọc..""Có chuyện gì vậy?" Hồng Ngọc thân mật cười, cô cũng quay sang, nắm tay gợi chuyện "Nhìn mặt anh không thoải mái chút nào!""..Ừm.. Vậy à?" Văn Hóa cười gượng gạo, chậm rãi híp mắt "..Chắc do người chúng ta sắp gặp là một nhân vật lớn, có sức ảnh hưởng vô cùng cao!""Vậy à?" Cô hơi động tâm, nhân vật lớn? Nhân vật lớn nào đây nhỉ? Không hiểu người này trẻ hay già? Có gia đình hay chưa? Hoặc giả nếu có gia đình rồi thì có cậu con trai nào lớn lớn tuổi trong nhà không nhỉ?..Ồ, mà ở thành phố này người có sức ảnh hưởng cao chẳng phải là mấy vị làm bên mảng chính trị hay sao? Và nổi danh nhất bên phân khúc đó chỉ có nhà họ Đào! Đây là nhà họ Đào à? Khéo thế thật ý, có khi chút nữa Hồng Ngọc còn gặp được cả Đào Thanh Tùng - lốp dự phòng siêu cấp đã lâu không gặp!Nhưng mà.. Thanh Tùng đã có con nhóc con kia quấn thân rồi, dạo này cũng không quan tâm gọi điện nhắn tin gì cho cô hết. Không khéo anh ta đã quên khuấy mất Hồng Ngọc này rồi ý chứ, thật đáng ghét mà.."Nhưng dạ tiệc tối nay hình như không có nhiều người tham dự..""Chỉ có chúng ta.." Văn Hóa bặm môi, cũng không dám nói nhiều "..Một lúc nữa có thể anh và em phải tách ra, nếu anh ta có đến gần hỏi chuyện, em hãy cố gắng hợp tác giúp anh!""Hợp tác?" Hồng Ngọc khó hiểu thắc mắc, nhưng hai từ anhtavừa từ miệng Văn Hóa nhảy ra khiến cô phân tán không ít. Vậy ra đây không phải nhà họ Đào, người mà cô sắp gặp cũng còn rất trẻ, và hình như anh ta cố ý muốn tiếp cận cô. Hừ! Trịnh Văn Hóa!Hắn nhất định đang tính lấy cô ra làm mồi nhử câu kéo đàn ông, dùng cô để đạt được mục đích. Thế chẳng phải tình cảm của hắn đối với cô cũng không phải quá mức lớn lao giống như cô tưởng tượng à? Láo! Quá láo! Mẹ kiếp, vậy mà còn dám cướp đoạt lần đầu tiên của cô một cách thô bạo như vậy.."Ý anh là hợp tác thế nào?""Em bình tĩnh một chút!" Văn Hóa xua tay, nhắm mắt cố gắng không nhìn đến mặt cô "Hồng Ngọc, chỉ là bữa tối, vài câu chuyện vụn vặt.. Mà cũng không chắc chắn là chỉ có em và anh ta!""Người cần bình tĩnh là anh mới đúng!" Hồng Ngọc tủi hờn, đôi mắt đẹp rưng rưng lệ. Lần thứ N cô phải tự xem xét lại sức hút của bản thân "Em không ngờ.. Văn Hóa, ra em cũng chỉ là con cờ của anh mà thôi!""Không.. Anh..""Hai vị!" Bên cửa kính có tiếng gõ nhè nhẹ, Văn Hóa dừng lời, bật mở cửa xe. Ngay phía ngoài xuất hiện mấy người mặc đồng phục vệ sĩ, lịch sự chào hỏi "Ngài X đợi bên trong, mời các vị nhanh cho, ngài X không có nhiều thời gian đâu!""Tôi hiểu rồi!" Văn Hóa gật đầu, hắn quay sang nhìn Hồng Ngọc một cái sau đó cũng không nói gì thêm với cô. Giờ này mọi sự giải thích đều là vô nghĩa. Chẳng phải như vậy sao? Hắn có thêm lời nào cô cũng không tin tưởng, vì nếu là hắn bị lừa gạt như vậy, hắn cũng chẳng tài nào chấp nhận Việc đã quyết tuyệt đối không thể quay trở lại. Mặc kệ lúc này Hồng Ngọc có đồng ý hay không, hắn cũng không thể tay không mà trở về. Nhất định phải ép cô ấy tới cho bằng được, mạng của mẹ hắn vẫn còn nằm trong tầm tay của X kia đó!"..." Hồng Ngọc thấy Văn Hóa mở cửa xe cho mình, cô nhíu mày, cuối cùng cũng bước xuống phía dưới. Được rồi, để cô xem thử người này là người nào, có bản lĩnh gì mà đủ sức khiến Văn Hóa kia khúm núm đến thế! Nếu thật sự anh ta để ý cô, Hồng Ngọc sẽ không bỏ qua cơ hội tìm thêm vài cái lốp dự phòng cao cấp và đá bay tên nhãi con lừa gạt này đâu!Mấy người cùng nhau tiến đến cửa chính của căn biệt thự lớn, nhưng tới một hành lang dài thì Văn Hóa bị tách khỏi cô. Đám người kia nói sẽ đưa hai người đến hai căn phòng khác nhau để bàn thảo nhưng sự việc khác biệt. Trên gương mặt lạnh băng của mấy vị vệ sĩ này hiển hiện rõ sự khinh thường và trào phúng. Văn Hóa đã hưởng thụ qua cái này một lần nên dĩ nhiên đã có chút quen. Còn Hồng Ngọc, cô vốn dĩ là thần nữ, phái mạnh nhìn thấy cô đều là nguyện ý quỳ liếm.. làm sao lại có chuyện khi quân phạm thượng thế này chứ? Hmm.. Chẳng lẽ đám người này đều là.. gay?Cánh cửa xa hoa nhanh chóng hiện ra trước mắt Hồng Ngọc, cô theo sự "áp tải" của đám người áo đen, hồi hộp chờ đợi giây phút cánh cửa kia bật bên trong là một căn phòng rộng lớn cực kì, khoảng không dường như càng bị kéo dài rộng ra mãi bởi nội thất đơn giản ngoài bộ sô pha lớn và êm ái ra thì chẳng còn gì khác nữa.. Cô nhíu mày nghi hoặc, nhưng cũng không dám tỏ thái độ gì quá mức, càng không dám mở miệng hỏi han thứ gì."Tiểu thư, cô cứ chờ ở đây.." Một người đẩy Hồng Ngọc tới, nhẹ giọng giải thích "..Một chút nữa khi xử lý xong bên kia ngài X sẽ qua gặp cô!""Vâng..""..."Tách ra rồi, Văn Hóa lưu luyến đi theo chỉ dẫn đến một căn phòng khác. Nơi đó đã có sẵn người ngồi chờ hắn, nụ cười chiến thắng của gã ta nhếch cao, cực kì ngạo nghễ. Ngạo nghễ đến mức Văn Hóa có xúc động muốn nhào đến xé nát mặt gã ra!Chưa đến lúc!Trịnh Văn Hóa!Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, mày không thể làm bậy được!"Ngài X.." Văn Hóa nghiêm túc lên tiếng trước "Tôi đã đưa người tới!""Tôi biết!" X cười nhạt, xoay người chỉ tay đến màn hình lớn ngay phía sau mình "Từ đây có thể nhìn thấy tất cả, kể cả căn phòng lớn cô gái ấy vừa vào!""..." Lắp camera! Lão này biến thái quá mức rồi đó!"Ai da ~" X ngân dài giọng, đứng dậy vui vẻ "Đúng là hàngtốt, vẫn cứ đẹp đẽ động lòng người như vậy!""..." Hàng tốt? Mẹ kiếp! Mày mới là hàng, cả nhà mày là hàng! Dám xúc phạm Hồng Ngọc của hắn, X này không chỉ nên chết, còn nên bị băm ra cho chó ăn!"Cậu Hóa nhườngcho tôi sẽ không cảm thấy đau lòng chứ hả?" X ha ha cười lên, sau đó búng tay một cái, mấy người vệ sĩ phía sau nhanh chóng lao lên giữ lấy Văn Hóa "Nghe nói hai người yêu thương thắm thiết lắm, vậy thì tình tiết tiếp theo cậu tuyệt đối đừng bỏ qua! Sẽ thú vị lắm đấy, thậm chí còn đủ sức khiến cậu Hóa đây.. hối hận cả đời!""Anh.. Anh muốn làm gì?""Làm gì? Đợi là sẽ biết ngay chứ sao!""Này..""Bịt miệng thằng nhãi này lại, ép nó xem cho hết phim biết chưa?""Rõ!"*Dung Dung cầm khoản tiền lớn trong tay, việc đầu tiên cô làm chính là thuê phòng khách sạn, tìm mối đặt hàng. Kiềm chế bao nhiêu lâu mệt mỏi muốn chết, từ giờ cô vĩnh viễn không bao giờ tự làm khổ bản thân vậy!Vĩnh viễn không bao giờ!Nếu như cô đói cô nhất định sẽ ăn đồ ăn ngon nhất, cô khát nhất định cô sẽ dùng thứ đồ uống yêu thích, cô thèm.. nhất quyết cô sẽ tìm mối để "bay" cho bằng được! Tiền Dung Dung có đầy, mấy nhu cầu bình thường để phục vụ đời sồn kiểu này không thể làm khó cô được đâu!Bên kia rất nhanh đã đem thứ Dung Dung cần đến cửa, cô lấy tiền trả cho chúng sau đó tự nhốt mình vào phòng mà hưởng thụ niềm vui được làn khói trắng đem lại. Thứ sương mù lẩn khuất trong không khí thật lâu không tán đi khiến Dung Dung như thăng hoa. Cô cảm nhận được rõ ràng cảm giác thoải mái khiến người ta tình nguyện mê đắm, chìm trong nó vĩnh viễn..Thế nhưng cơn phê qua đi cũng rất nhanh, cô ném đồ dùng sang một bên, kết nối điện thoại với lễ tân yêu cầu một số đồ dùng. Điện thoại đời mới, máy tính bảng, vài bộ quần áo hợp thời trang và.. một vị luật sư! Tuy rằng cô còn nhỏ nhưng với kinh nghiệm sống nhiều năm ở Trịnh gia, Dung Dung tự nhận thức được với khả năng của bản thân cô không tài nào tự quản lí được số tài sản lớn như vây. Và nếu không thể, cô chỉ còn cách yêu cầu sự tư vấn đến từ những đối tượng có nhiều kinh nghiệm. Luật sư hỏi xem ý muốn của Dung Dung ra sao rồi nhanh chóng đưa ra quyết định giúp cô một phần đem làm tài sản nổi, mặc cô tiêu sài; một phần để đầu tư vào một thị phần nào đó, khiến nó sinh lời mỗi tháng. Dù sao tiền chết cũng không phải ý hay nên Dung Dung ngay lập tức đồng ý. Còn chuyện sẽ đầu tư vào đâu, cô tỏ ya bản thân cần phải nghiên cứu thêm rất nhiều!"Anh có thể về!" Dung Dung giữ lại danh thiếp của người này, trả phí tư vấn sau đó xua tay. Cô rút điện thoại, từ trong trí nhớ u mê viết ra một dãy là số điện thoại của một cô bạn từ thời còn baynhảycùng Quốc. Mặc dù Dung Dung chán ghét tên đó, nhưng song hành với chán ghét, cảm giác kì quái của mối tình đầu vẫn còn nguyên đây.. Cô vẫn tò mò muốn biết, sau khi bị bắt ở nhà mình Quốc thế nào rồi!Không cần chờ đợi quá lâu, bên kia nhanh chóng nhấc máy, giọng nói ngọt ngấy từ bên đó truyền đến, khiến Dung Dung nổi da gà "Alo? Aivậy?""Dung Dung nè!" Cô dùng giọng nói thân thiện nhất mà giới thiệu, đầu dây chợt im lặng bất thường, sau đó người bên kia khe khẽ Àlên một tiếng "Các người đang ở đâu đấy?""Dạo này cômấttíchchỗnàothế?" Cô gái thẽ thọt "Tìmđâu cũng không thấy!""Có hơi bận.." Tìm tôi? Mấy người có mà tìm tôi bây giờ!Đúng là nói dối không biết ngượng mồm gì hết! "Quốc có ở đó không?""Quốcá? Anhtatùmọtgôngchắcrồicôkhôngbiếtà?" Cô gái kia cười lạnh, sau đó ngọt giọng "Khôngsao, chắcmấynămnữalàvề, côcótínhđợianhtakhông?""Đợi?" Vì sao cô phải đợi thằng cha đó chứ?Tài sản trong tay Dung Dung đủ khiến toàn bộ đàn ông trên thế giới này quỳ mọp dưới chân cô, thế nên chuyện cô phải dừng chân đợi chờ một tên khốn dĩ nhiên không bao giờ có. Nhưng mà.. dù sao Quốc cũng là người đàn ông đầu tiên cô đem lòng yêu thương, người đàn ông đầu tiên cùng cô làm chuyệnđó.. Nếu nói cô thật sự tuyệt tình với anh ta..Mẹ kiếp!Trịnh Dung Dung mau tỉnh!Thằng khốn đó không đáng cho mày suy nghĩ đâu!Nó đi tù là đáng, và cả thằng nhãi Tình Trường kia nữa, thằng đó cũng phải mọt gông trong tù đi!"Còn phải xem xét! Thế giờ mấy người ở chỗ nào, tối tôi qua đi chơi đi!""Chỗcũbịcôngandọnsạchrồi, giờbọntôiđềuđến.." Đầu dây đưa ra một địa chỉ sau đó dặn dò "Trướckhitớiđâynhớthôngbáođể tôi bảovớiôngchủmộtcâu, dùsaochỗnàycũngkhôngphảinơi tùy tiện aicũngcóthểtới!""Nghiêm ngặt đến vậy mà mấy người cũng chịu được?""Biết saogiờ? Tạiôngchủhấp dẫn quáđó, chènépthếnàochúngtôicũngđồngýtuốt!""...""Vậy, tốigặp!""Tạm biệt!"*Sorry mọingườivìhômquamịkupchươngđược, mịsẽcốgắngkhông lười nữa uhuhuhu 😢😢😢
Bởi vì Văn Minh rất cao nên áo sơ mi của cậu ta cũng rất dài. Hạ Lam vừa mặc vào người liền có cảm giác như mình khoác item váy sơ mi dài đang hot ở thế giới của cô. Lại lấy thắt lưng ở áo choàng tắm buộc ngang eo mình. Nhất thời cả người có cảm giác tươi mới, năng động hơn nhiều. Đã vậy hương thơm nhè nhẹ quẩn quanh này còn rất dễ chịu, tinh thần vốn xuống dốc của cô được đẩy tăng lên không hành lang dài vẫn còn chìm trong tĩnh lặng, hình như chưa có người làm nào tỉnh dậy làm việc hết. Còn mấy vị trong nhà hôm qua đi dạ tiệc về muộn nên chắc chưa có ai thức đâu. Yên tâm với suy đoán của mình, Hạ Lam nhón chân đi xuống tầng dưới. Nào ngờ chân vừa tới nơi, sát khí đã ào đến làm cô vội vã nhảy sang bên né tránh. Đáng tiếc thân thể này thiếu linh hoạt vô cùng, dù Hạ Lam cảm giác được, cũng dùng tốc độ lớn nhất của mình để trốn qua nhưng vẫn không thể vòng ôm thật lớn ập đến, ác ý xiết chặt lấy thân thể mềm mại của Hạ Lam. Bàn tay lớn đầy nam tính như có như không chu du trên khuôn ngực dinh dưỡng đầy đủ của cô. Hạ Lam rùng mình, có xúc động muốn đấm phát chết luôn kẻ này. Song chợt nhận ra đây không phải thế giới của cô, và trong chỉ có duy nhất một kẻ dám công khai làm vậy với nguyên chủ Nam phụ hắc ám Trịnh Văn Hóa!Người thứ ba lên sàn rồi!Hạ Lam nuốt nước bọt nhuận khí, cô khẽ đẩy cùi chỏ vào một điểm yếu hại trên bụng Văn Hóa. Chỉ thấy kẻ phía sau hít một hơi khí lạnh sau đó lập tức buông tay đầu hàng "Hạ Lam cục cưng! Em giận anh hôm qua không đón em sao?""Hửm?" Hạ Lam khoanh tay quay người lại, Văn Hóa ăn đau vừa ôm bụng vừa chậm chạp ngồi xuống bậc thang. Ồ, đúng là gen tốt!Anh em nhà này cùng cha khác mẹ nhưng ai cũng đặc sắc hết trơn!Nếu anh trai nam chính hoàn mỹ 10 phần thì Văn Hóa cũng phải được tới 8,9 phần chẳng ít. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan hoàn chỉnh không thừa không thiếu cái gì. Hơn nữa người này còn khá hơn Văn Minh ở đôi mắt. Nếu như mắt của nam chính thuần một màu đen u ám thì mắt của Văn Hóa lại là sắc nâu sáng. Vì hắn ta là kẻ đa tình lả lướt nên cái nhìn mang mấy nét phong quang, đào hoa bắn ra bốn phía."Nhưng em cũng không thể trách anh được!" Cơn đau ở bụng qua nhanh, Văn Hóa vịn thành lan can trở dậy giải nếu không vì ông còn chưa lấy được quyền thừa kế, ông thèm đứng đây dây dưa nịnh nọt mày sao?Đã ngu ngốc còn dám làm cao! Đợi đi, sau này ông nhất định hành mày sống không bằng chết!"Hôm qua anh gọi di động báo cho em, nhưng em lại để quên ở chỗ Hồng Ngọc!""Thế à?" Nhắc đến tên nữ chính, giọng nói của Văn Hóa mềm đi mấy phần. Hạ Lam nheo nheo mắt đánh giá cảm xúc của cậu trai trước mắt, chỉ thấy trên khuôn mặt đẹp treo một nụ cười giả trá không nhập mới yêu tên này chết đi sống lại!Nhìn là biết cha nội này phong hoa tuyết nguyệt, bụi nào cũng rúc qua rồi. Nguyễn Hạ Lam can đảm dính vô hắn không sợ bệnh mà chết hay sao?Ừ, ít ra cũng tìm được tung tích điện thoại. Hôm qua cô còn tưởng nguyên chủ nghèo đến mức không có xiền sắm lấy con máy cùi cơ. Nhưng để quên ở chỗ Hồng Ngọc là thế nào? Chẳng lẽ hôm qua cô ngất sau đó nữ chính cầm giùm đồ, lúc về liền quên? Nói vậy chắc hẳn là.."Tối hôm qua anh đi tiệc cùng Hồng Ngọc?""Chuyện này.." Văn Hóa à ừ không biết nên nói sao cho phải. Cuối cùng vì tương lai thừa kế tập đoàn đành phải xuống nước đẩy chủ đề "..Hạ Lam, anh chỉ yêu có em! Hôm qua là gấp gáp quá nên đành nhờ cô ấy đi chung, bọn anh hoàn toàn không có gì!""Ừm!" Chụy sắp tin rồi!Nhưng mà kệ, chẳng liên quan gì đến cô hết!Hạ Lam lãnh đạm gật đầu quay người rời đi khiến cho Văn Hóa đứng cạnh đó sửng sốt trợn mắt nhìn theo. Bình thường cô ta cũng giận dỗi nhưng chỉ cần dỗ dành tí tí là xong, hôm nay tự dưng khó nhằn thế là thế nào?Chẳng lẽ lạt mềm buộc chặt với mình? Hay tối qua.. muốn nhưng mình không có nhà nên bực bội? Ừ, nhìn kĩ mới thấy, bộ ngực no đủ hôm nay còn không bị bó buộc, hai đầu nhũ hồng hào thấp thoáng sau túi áo sơ mi. Dâm phụ này.."Hạ Lam!" Văn Hóa vươn tay kéo cô lại, lập tức da tay vốn non mịn của cô nổi một tầng da gà thật dày. Hạ Lam nhịn xuống xúc cảm muốn đánh người, tự an ủi bản thân chính là kẻ kiên nhẫn và bao dung nhất thế giới. Mấy chuyện vớ vẩn không tốn sức lực không hao sinh mệnh này cô chịu được!Thuần thục kéo cô vào ngực mình, Văn Hóa nhỏ giọng thì thầm ám muội "Chúng ta tới phòng anh đi, được không?""Đi làm gì?" Hạ Lam cười lạnh xem Văn Hóa diễn trò quyến rũ đầy tình thú. Chị đây làm đại tổng tài bao lâu, đi dạ tiệc không biết bao nhiêu lần, bị đàn ông vây quanh ca ngợi không biết bao nhiêu câu.. thứ công phu mèo cào của chú tính là gì?Không xi nhê cục cưng ạ!"Sao không lên phòng của em ấy?""Mới có một đêm không gặp, Hóa nhỏ đã nhớ em rồi!" Thấy cô không động, Văn Hóa dám chắc đã thành công 8 phần. Đợi chút nữa làm xong xuôi nhất định hắn sẽ yêu cầu Hạ Lam để hắn tới công ti giải quyết công việc. "Phòng của em gần phòng thằng nhãi kia thế, anh không thích!""Nhưng hôm nào cũng ở chỗ anh rất nhàm chán.." Hạ Lam khéo léo xoay người ra đối mặt với Văn Hóa. Khoảng cách giữa hai người thu hẹp rất nhanh "..Lên phòng em thử một lần, thế nào?""Được, theo em hết." Văn Hóa mỉm cười, không tiếc lời khen ngợi "Cục cưng, hôm nay em thật thơm.."Vậy là hai người lại kéo ngược nhau lên tầng ba. Hạ Lam phân vân đi sau Văn Hóa trong lòng tự ý sầu não thay cho hắn ta. Hahah, đồ trên người cô mặc đều là đồ của Văn Minh đó. Khen anh trai thânyêucủa mình thơm, khẩu vị nặng quá mức! Vui vẻ cười phía sau người, Hạ Lam giữ nguyên ý định chờ đợi xem hắn ta mở cửa nào sẽ nhào ngay vào đó. Dù gì gần phòng nam chính cũng có những hai cái cơ. Một cái bên cạnh và một cái đối diện..Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cô chẳng có cái chìa khóa nào trong tay hết. Hi vọng bạn Hóa thân thiết với nguyên chủ sẽ được nguyên chủ ưu ái đánh thêm cho một cái!Văn Hóa đi phía trước thấy cô lừng chừng mãi không qua liền mất kiên nhẫn. Trạng thái hòa hoãn khi nãy tiêu biến đi quá nửa, hắn lục tung túi quần của mình lên, cuối cùng cũng rút ra chùm chìa khóa lớn, tra vào ổ, vặn cạnh một tiếng. Cánh cửa vốn dĩ đóng im ỉm trước mặt hai người cuối cùng cũng bật ra, một thế giới mới xuất Lam nheo nheo mắt, là căn phòng nhỏ nằm ngay sát cạnh chỗ của Văn Minh. Vậy còn mấy phòng bên cạnh này là gì? Nơi ở của ai khác trong nhà ư? Hừm, dù sao cũng không phải chuyện của cô, tạm thời tìm được chỗ ở của mình trước đã! Chậc, ngay bên cạnh chỗ Văn Minh mà cũng không biết, làm cô mắc công ngược đãi bản thân ngủ ghế dài một đêm, ê hết cả người."Từ từ!" Hạ Lam thấy cửa vừa hé, một nửa bàn chân của Văn Hóa bước đến bậc liền lập tức lao lên "Anh, em phát hiện mình đến ngày! Hẹn anh khi khác!""Cái.. Cái gì?" Văn Hóa giật mình nhìn khóa trên tay bị giật đi mất, người cũng lao vào phòng đá bay hắn ra ngoài rồi thuần thục chốt cửa cánh cửa nâu sậm đóng ruỳnh một cái ngay trước mắt, tâm lí bất mãn liền nảy sinh trong đầu Văn Hóa. Đường đường là người chuẩn bị thừa kế Trịnh gia cao cao tại thượng, vậy mà con khốn hạ cấp đó lại dám từ chối mình?Khốn khiếp! Đợi xem sau này ông xử mày thế nào!"Này! Em không thể làm như thế..""Anh nói đúng!" Hạ Lam haha cười, sau khi tháo xong chìa khóa phòng mình khỏi chùm chìa khóa lớn của Văn Hóa liền hé cửa ra. Khuôn mặt cậu trai vừa nhăn nhó tức giận lập tức giãn ra không ít. Nhóc con vẫn nghĩ chị đây phải làm theo ý chú à? Đừng mơ! "Chìa khóa của anh em không được phép lấy! Nè, trả!""Này, Hạ Lam! Nguyễn Hạ Lam! Cô ra đây cho tôi! Ai cho phép cô làm vậy? Cô.."Sao lại không?Chị đây chẳng ưa chú, muốn đối xử thế nào với chú chả được! Nhất là khi Văn Hóa này còn là kẻ bỏ đá xuống giếng chẳng ra gì. Nếu ngay từ đầu hắn ta không tán một người yêu một người, chấp nhận kết hôn với Nguyễn Hạ Lam thì nguyên chủ cũng đâu đến nỗi khổ sở như là đã nhọ còn gặp Sở Khanh, tác giả khốn khiếp cũng thật độc ác! Thấy người ta là nữ phụ liền ngược người ta lên bờ xuống ruộng!Nhẹ nhàng thở ra, Hạ Lam nhìn chìa khóa trên tay cười như hoa nở. Xem, ít ra cái phòng này mới đúng là phòng dành cho người này! Bày trí không tính là tinh xảo nhưng có đầy đủ toàn bộ đồ đạc, giường lớn đệm êm, ga gối sạch sẽ, bàn trang điểm, tủ quần áo, cây xanh nho nhỏ.. Chạy đến tủ quần áo cấp tốc tìm đồ chíp mặc vào, cửa tủ vừa hé, lập tức một đống quần áo tràn hết ra ngoài, rơi như muốn đè chết người mở!Hạ Lam hốt hoảng tránh thoát, cái người này sinh hoạt cá nhân kiểu gì đây không biết? Có tí quần áo cũng không gấp gọn gàng được! Xem cô đi kìa, ngày xưa đồ mặc phải nhiều như trung tâm mua sắm mà cái nào vào cái nấy, treo gọn gàng trật tự vô cùng! Rốt cuộc cũng tìm được trong đống hổ lốn mấy cái đồ nhỏ, Hạ Lam miễn cưỡng treo lên người. Cô không thay áo sơ mi của Văn Minh ra, bởi mùi hương quần áo của nguyên chủ thật sự quá khó ngửi. Để mặc núi quần áo lả tả trên mặt sàn, Hạ Lam đi tới giường lớn ngã xuống, ngay lập tức mùi nước hoa nồng nặc xông lên!Éc, cái quái gì thế này?Ga giường thôi có cần khoa trương thế không hả giời? Kiểu này lại mất công đem đi giặt rồi! Ngồi bật dậy, cô sợ hãi mở tung cửa sổ ra, ai ngờ ánh sáng bên ngoài vừa tràn vào, một thân hình cao lớn mảnh mai cũng lọt trong tầm mắt. Văn Minh tự mình đi tới chỗ giặt đồ, mặc dù người làm trong nhà nhiều vô số kể, nhưng đại thiếu gia lại phải thân chinh đi vò mấy bộ quần áo cũ nát! Hạ Lam nhìn từng khớp tay xinh đẹp chỉ phù hợp đánh đàn dương cầm lăn lộn trên từng thớ vải xanh đỏ. Nhíu mày xem lại, đó chẳng phải quần áo hôm qua cô mặc đi học hay sao? Tắm xong vứt trong phòng Văn Minh, không ngờ cậu ta đi giặt đồ lại "tiện tay" giúp đỡ mình luôn!Không hiểu cảm xúc trong lòng là gì, Hạ Lam vô thức nhìn kĩ người con trai này hơn một chút. Người ấy đứng giữa ánh sáng nhàn nhạt đầu ngày, lãnh đạm mà cô đơn làm công việc của mình một cách đầy say mê. Gió nhẹ khe khẽ thổi khiến làn tóc mây đen nhánh bay lên, mơn trớn gò má thanh xuân mịn màng. Bức tranh đơn giản này cuốn hút khiến cô không thể rời mắt, mãi đến khi từ sau lưng Văn Minh xuất hiện một người, Hạ Lam mới bừng tỉnh lại!Văn Hóa giống như ác quỷ đến từ địa ngục, nghênh ngang tiến đến chỗ Văn Minh. Hắn ta dùng sức thật mạnh, đá lên lưng Văn Minh khiến cậu yếu nhược ngã xuống đất. Toàn bộ quần áo vừa giặt xong đều bị tung ra, bụi bẩn bám đầy lên đó. Như có thù hằn từ kiếp trước kéo đến tận kiếp này, Văn Hóa thấy cậu ngã như vậy còn chưa đủ, tiếp tục đưa chân đạp xuống thêm vài cái nữa. Mãi đến khi Văn Minh không còn chút động đậy kháng cự nào nữa mới thỏa mãn rời Lam xiết chặt nắm tay khiến cho móng tay đâm sâu vào thịt, mùi máu tanh nồng khe khẽ lan tỏa làm dịu cái đầu không hiểu vì sao lại nóng lên của cô. Chỉ thấy Văn Minh vốn nằm yên lặng lập tức ngồi dậy, khuôn mặt trắng bệch vì đau đớn, nhưng đôi mắt đen sậm lại đong đầy ý cười kì hốt hoảng dụi mắt nhìn Minh đang cười!Đúng thật là cậu ta đang cười! Một nụ cười quá mức gian trá!Gì.. gì đây? Cái thế giới biến thái này là thế nào? Ai đó mau cho tui trở về nhà đi!* Đau buồn thay, nam chính không chỉ ngốc, còn bị M M M Minh M =
Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? Thể loại Ngôn Tình, Đô thị, Xuyên Không, Nữ Phụ, Số chương 199 Tác giả SuMonster098 Đang xem Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai Giới thiệu Thể loại hiện đại, xuyên thư, có tí thương án vip Phóng khoảng và tùy ý,Kiên cường và định kiếnAi cũng nói Hạ Lam mắc bệnh công chúa? Nhầm rồi! Cô ấy sinh ra vốn dĩ đã là nữ hoàng đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn của toàn thể giống mệnh nằm trong tay cô ấy, mọi thứ đều nằm trong quyền kiểm soát của cô ấy.. Cho đến khi, cô vô tình gặp anh ta..Văn án đơn giảnMột cô tiểu thư sống trong sung sướng và thuận lợi từ nhỏ bỗng dưng xuyên vào thân thể một cô nhi có số phận đối nghịch sẽ như thế nào? Liệu cô ấy có thể thay đổi vận mệnh nữ phụ, một đường nghịch tập đi lên làm nữ chủ hay không?Mọi câu hỏi sẽ được giải đáp trong cuốn truyện này!!! Xin hãy đón đọc! Hạ Lam vừa sinh ra đã được phân định số phận cục cưng của trời. Cô là con gái út của gia tộc họ Hạ – một trong ba đại gia tộc lớn nhất trong nước. Thường nghe nói nhất quyền nhì tiền, nếu các gia tộc khác chú trọng kinh tế Hạ gia lại chăm chỉ leo thang trên con đường chính trị. Vài thập niên qua đi, quyền lực đã vượt bậc, có thể nói là một tay che trời cũng không con gái út của Hạ gia, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, thích xinh đẹp liền không ai dám vượt hơn.. Đáng lẽ cả cuộc đời cô phải sống trong sung sướng hạnh phúc, vung tay một cái giai theo hàng đàn. Nhưng không!Ai mà ngờ được kẻ luôn được ưu ái như cô cũng có ngày này! Thất bại đến mức làm nữ phụ trong câu chuyện tình cảm của người khác!Hạ Lam yêu Đăng Khoa – giáo viên chủ nhiệm cấp ba của mình – từ khi cô mười lăm tuổi. Ở độ tuổi xinh đẹp và điên cuồng nhất ấy cô ra tâm ra sức theo đuổi anh những năm năm. Ai mà ngờ được, anh không để ý tới cô lại đi mê đắm bạn thân nhất của Hạ Lam – Vi Tịnh Nhi!Một vòng luẩn quẩn không có hồi kết, thứ tình yêu không mang hình tam giác này làm Hạ Lam đau lòng. Nếu Tịnh Nhi cũng yêu Đăng Khoa thì chuyện tình này sẽ bớt bi thảm hơn với cả hai người, có điều Tịnh Nhi đã có người thương. Thế nên cô và Đăng Khoa đã tự tay biến mình thành những kẻ cô độc. Giá như anh ấy bị Tịnh Nhi cho rơi rồi quay lại cạnh mình, đưa cho mình một trái tim rách nát cũng được. Hạ Lam tự tin cho rằng bản thân đủ sức hàn gắn lại những vết thương của anh mà không nghĩ gì đến tổn hại của chính mình. Nhưng thật đáng tiếc, cơ hội làm kẻ thay thế, người đến sau Đăng Khoa cũng không cho cô!Hạ Lam vẫn còn nhớ sau khi Tịnh Nhi kết hôn không lâu, Đăng Khoa từ một vị giáo viên ưu tú đột ngột thay đổi. Đi bar đi sàn, giao du với đủ loại người không ra gì, còn thà 419 một cách điên cuồng cũng không buồn nhìn đến cô. Mặc dù Hạ Lam mạnh mẽ, nhưng trái tim một cô gái bị lạnh nhạt năm năm còn có thể ấm đến chừng nào?Cô đợi anh nguyên một đêm, âm thầm đứng trước cửa nhà. Lúc Đăng Khoa ôm một cô gái lạ trở về, chỉ thấy trong lòng đau nhói. Và sự đau đớn ấy càng được tăng cấp khi anh chỉ mặt cô mà mắng “Em không mệt nhưng tôi mệt! Xin đừng theo đuổi tôi nữa!”Không đuổi theo anh?Hạ Lam chợt thấy đất dưới chân vỡ vụn. Cô không hiểu làm cách nào mình trở về được nhà, cũng không rõ mình làm sao lên giường đi ngủ, sinh hoạt như thường..Chỉ biết những ngày sau đó, cô con gái út nổi danh mạnh mẽ của nhà họ Hạ đã đột ngột có biến hóa. Mất phương hướng làm cô chòng chành..*Thời gian cô yêu Đăng Khoa cũng xấp xỉ thời gian cô làm bạn với Vi Tịnh Nhi. Hai người cùng là con cái trong những gia đình thượng lưu, có chung nhiều quan điểm sống. Hơn nữa Vi Tịnh Nhi này còn không có tính bẩn nên làm bạn rất dễ lẽ bình thường tình địch nhìn nhau đỏ mắt mới đúng, nhưng ai bảo Tịnh Nhi nửa cái cũng không nhìn Đăng Khoa làm gì chứ? Cô yêu đơn phương anh, anh lại đơn phương yêu thích Tịnh Nhi.. Tịnh Nhi còn thường xuyên khích lệ và vun đắp cho cô không chút giả tạo, cô lấy lí do gì để xa lánh cô ấy?Cách đây vài tháng Tịnh Nhi phát hiện có bầu và đã có kết thúc viên mãn với người yêu của mình. Xem thêm Hướng Dẫn Cách Hủy Hẹn Giờ Điều Hòa Panasonic Và Tắt Chế Độ Hẹn Giờ Của Điều Hòa Xem thêm Cảm Ơn Cô Và Các Bạn Đã Chú Ý Lắng Nghe, Chân Thành Bài Thuyết Trình Của Nhóm 1 Lúc này em bé trong bụng cũng được bảy, tám tháng, cả người cô ấy đã có chút nặng nề. “Hạ Lam, sao tự dưng hôm nay hẹn tôi ra đây?” Tịnh Nhi xoa xoa bụng bầu, em bé đạp đạp làm cái bụng tròn vo méo mó “Nhớ tôi lớm phải hông? Mới không gặp có mấy ngày mà..””Thôi đi!” Hạ Lam bĩu môi, chán nản khuấy khuấy tách cafe trên bàn. Bình thường tầm này cô đều ở công ti làm việc, hôm nay tự dưng nghe thấy một vài tin tức của Đăng Khoa nên tâm trạng vốn bình ổn lập tức xáo suýt quên không giới thiệu, Hạ Lam mặc dù là thiên kim tiểu thư nhưng lại yêu nhất là tự lập, xứng danh là phụ nữ tự cường thời đại mới! Nhà họ Hạ có ba người con, chị gái lớn tên Hạ Vân, ngoài ra trên cô một anh trai tên Hạ Vũ. Hạ Vũ và Hạ Lam là anh em sinh đôi khác trứng, vừa ra đời đã được săn đón như minh tinh. Hai người đi diễn từ nhỏ, chẳng mấy chốc đã thu được khoản cát sê khổng lồ. Hạ Lam lợi dụng số tiền này mở công ti riêng, vừa kinh doanh vừa mở rộng. Chẳng mấy chốc đã biến nó thành sản nghiệp lớn, tập đoàn trẻ của cô qua năm năm đã lọt top 500 tập đoàn lớn nhất thế là có được có mất, tiền cô kiếm như nước, nhưng tình lại bay theo gió. Cùng trong khoảng thời gian năm năm, công ti cô lớn mạnh, còn tình yêu kia lại tiêu tán không dấu tích.”Đang không vui!””Tôi mới thấy cậu lên tạp chí nữ doanh nhân, có buồn bã gì đâu?” Tịnh Nhi bĩu môi không đồng ý “Này, cũng lâu rồi không đi shopping, chúng mình đi mua đồ luôn đi!”Hạ Lam nhìn mặt bà bầu hào hứng không thôi, mấy lời tâm sự vừa trôi ra miệng lập tức bị nuốt vào trong. Cô cũng không phải kẻ ủy mị cái gì cũng nói, thôi thì đi chơi xem có vui hơn không nào! Hạ Lam gật đầu, tặc lưỡi “Ừ thì đi..”*Ai ngờ cái tặc lưỡi ấy lại khiến Hạ Lam hối hận suốt nhiều giờ sau đó. Sao cô có thể quên cái con người trước mặt này thấy sách liền quên bạn chứ? Tịnh Nhi không quá ham mê mua sắm quần áo trang sức, có điều cứ thấy sách vở, truyện trò các kiểu là lập tức điên cuồng không để ai vào mắt. Vừa lên đến tầng 5 khu mua sắm, hàng loạt nhà sách các loại đập vào mắt làm chuông báo động trong đầu Hạ Lam rung tít. Cô run rẩy muốn lôi Tịnh Nhi đi khỏi nơi này, nào ngờ cô nàng đã ôm bụng bầu đi tuốt “Haha, lâu lắm rồi lão chồng nhà tôi không cho xem sách! Hôm nay tôi phải mua một đống về xem cho đã mới thôi!””Ê, này!” Hạ Lam kéo tay Tịnh Nhi, tái mặt, la cà ở đây thì tối cũng không về được mất “Tôi đang buồn nè, đi chơi chỗ khác đi!””Buồn?” Hạ Lam mặc dù biết đủ loại võ thuật, ấy vậy mà không cản nổi con nghiện sách bụng bầu giai đoạn cuối. Tịnh Nhi nhíu mày, nụ cười trên khóe miệng tự nhiên sâu khôn lường “Cầm cái này ra kia đọc, 5p là hết buồn!”Sau đó.. Sau đó người đi thẳng, không còn tơ vương gì đến kẻ vừa thất tình lòng đau nhói này Lam cảm thấy mắt mình giật mạnh mấy cái, cuốn sách Tịnh Nhi vừa ném cho cô là một cuốn tiểu thuyết tình cảm. Bên ngoài in rất rõ nét tiêu đề Chuyện tình yêu của tổng tàingốc>, còn cẩn thận chú giải thêm Cuốnsáchbán chạy nhất năm>. Hạ Lam cúi mặt, hắc tuyến rơi đầy, chầm chậm ôm đau thương đi tới ghế chờ cạnh đó ngồi xuống. Dù sao cũng là cô mời Tịnh Nhi tới đây giải khuây, bỏ mặc bà bầu đi về đúng là vô lương thôi thì đành ngồi đây đợi người vậy, dù sao lúc này về công ti cô cũng chẳng tài nào tập trung làm việc nản nhìn dòng người đang đi lại trong trung tâm, vài cô gái mơ mộng tầm 16, 17 rúc rích lướt qua. Bọn họ vừa cười nói vừa mơ mộng bàn luận về một vị soái ca nào đó. Sự ngây thơ hồn nhiên ấy thật sự rất giống cô trước đây. Đáng tiếc thời gian trôi quá nhanh, thanh xuân có muốn quay lại cũng không thể được nữa..* Tácgiảcólờimuốnnói Nhờ sự độngviên của nàngChinhvien2003 màmịmới hạ được quyết tâm up cái nàylên. Viết được hơn 30crồimàkhôngbiếtcócốgắnghoànnổikhông nữa đây. Dạo nàyvàonămhọcrồinên lười quáđimất..Lịchvẫnnhưcũnhacáctìnhyêu ngày 1c, tầm 19hđến 21h. Xinhãycommừnủnghộmị ❤❤❤ Post navigation
Ebook Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? của tác giả SM098,SuMonster098Truyện Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?Tác giả SuMonster098, SM098Thể loại hiện đại, xuyên thư, có tí thương án vipPhóng khoảng và tùy ý,Kiên cường và định kiếnAi cũng nói Hạ Lam mắc bệnh công chúa?Nhầm rồi! Cô ấy sinh ra vốn dĩ đã là nữ hoàng đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn của toàn thể giống mệnh nằm trong tay cô ấy, mọi thứ đều nằm trong quyền kiểm soát của cô ấy.. Cho đến khi, cô vô tình gặp anh ta..Văn án đơn giảnMột cô tiểu thư sống trong sung sướng và thuận lợi từ nhỏ bỗng dưng xuyên vào thân thể một cô nhi có số phận đối nghịch sẽ như thế nào? Liệu cô ấy có thể thay đổi vận mệnh nữ phụ, một đường nghịch tập đi lên làm nữ chủ hay không?Mọi câu hỏi sẽ được giải đáp trong cuốn truyện này!!!Xin hãy đón đọc!
truyện tổng tài ngốc nghếch của nhà ai